Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

Dran xưa : Chuyện nhớ đâu kể đó





Tôi vẫn còn tha thiết muốn kể chuyện Dran xưa. Các bạn biết không, thực lòng mà nói, cái trí nhớ của một U75 nó rất chi là tồi tệ, chợt nhớ chợt quên như trời chợt mưa chợt nắng. Đó cũng là cái lý do vì sao tôi cứ mãi phân vân, do dự trước khi viết loạt bài Dran Xưa. Rất vui khi bài viết được các bạn nhiệt tình đón đọc. Riêng tôi, mỗi khi đọc lại vẫn chưa thấy hài lòng. Nó thiêu thiếu thế nào ấy. Thì ra,cái trí nhớ khốn khổ của mình đã bị thời gian bào mòn một cách khủng khiếp. Tỉ như, lứa học sinh đầu tiên của Thiên Mẫu, lẽ ra phải nhắc đến Lâm Tuyết,Hồ Thị Kim thì mình lại quên bén đi. Tỉ như, chuyện đánh nhau với bọn “giặc Tàu” đâu phải chỉ đơn giản cầm ná thun rồi bạ thứ gì cũng lượm lên làm đạn. Không, không phải thế đâu! Muốn bắn tốt phải có đạn tốt; muốn có đạn tốt phải vất vả lắm chứ. Trước tiên phải tìm một miếng đất sét loại tốt,thêm tí nước vào rồi nhồi cho thật nhuyển, lăn cho miếng đất sét thành hình một sợi dây dài rồi ngắt ra từng miếng, vo tròn lại như viên bi sau khi đã cho vào giữa một viên muối hột,sau đó đem phơi một nắng. Chẳng biết ai bày ai biểu là cho một viên muối hột vào giữa thì “thương tích” sẽ trầm trọng hơn. Không hiểu tác dụng thực hư ra sao nhưng đúa nào cũng làm. Chi tiết quan trọng như thế mà cũng quên. Đã trót thì phải trét. Đã kể thì phải kể cho đàng hoàng, tử tế. Cố nhớ thêm một tí nữa xem sao. Và mình xin tiếp tục : ‘ DRAN XƯA, CHUYỆN NHỚ ĐÂU KỂ ĐÓ…’ Đã gọi là nhớ đâu kể đó thì nó không thể theo trình tự thời gian. Câu chuyện sẽ thiếu mạch lạc, đọc nghe tưng tức. Những mẫu chuyện riêng rẻ, cái này chẳng dính dáng đến cái kia lại có phần khô khan nhưng mong các bạn hãy chấp nhận như thế vì dẫu sao nó vẫn là một phần trong cuộc sống của Dran thuở ấy. NÀO, MÌNH CÙNG VÀO CASINO. Thôi đi, lại còn casino, cứ làm như Dran là Las Vegas không bằng. À, mà ở Đồ Sơn cũng có casino đấy chứ. Nhưng cái casino này chỉ dành cho khách du lịch nước ngoài và một số đại gia mà thôi. Còn casino của Dran thì khác. Ở đây không có sự kỳ thị. Nam phụ lão ấu đều vào tuốt miễn trong túi có tiền. Từ ông công chức cho dến kẻ bạch dinh đều bình đẳng trên chiếu bạc. Các bạn còn nhớ nhà sách Kim Hoàng không? Đó, chính chỗ đó, trước kia là một ngôi nhà tranh khá rộng. Trước nhà treo lơ lửng tấm bảng : Me-dông Com-muy-nan (Maison Communale-nhà công, nhà việc hoặc nhà làng). Đó là nơi hương chức hội họp khi cần. Trong căn nhà rộng thênh thang ấy chẳng có gì ngoài một chiếc cùm bằng gỗ đủ chỗ cho bốn tay đạo chích tra chân vào cùng một lúc. Chẳng thấy ai sử dụng nó bao giờ. Người ta khiêng nó để sát vào vách và căn nhà trờ thành một sân chơi rộng rãi có thể chứa hơn trăm người. Tôi đồ rằng, ít nhất là một lần trong đời, bạn đã nghe câu:” Thua me gở bài cào”. Bài cào thì rõ rồi, cái thứ bài ba lá cứ đếm nút ăn tiền, nhứt ba tây nhì chín nút thì ai mà chẳng biết. Thế còn thua me là thua làm sao? Me là cái gì? Khi nào thì thua? Cứ từ từ. Từ từ. Me là…me, cái thứ trái cây chua lè mà bọn con gái thèm nhỏ giải ấy mà. Chính xác hơn, me là hột me. Những hột me được lựa chọn kỷ, đều tăm tắp, màu cánh gián, bóng loáng. Cả một đống dễ chừng hơn hai trăm hột. Để chơi me phải có chiếu me. Gọi là chiếu nhưng thực ra là một loại vải bố dày phủ lên lớp sơn trắng, trên đó người ta vạch hai đường chéo đen thành một dấu nhân ( x ) chia mặt vải thành bốn ô. Mỗi ô mang một tên: Tam, Túc, Yêu, Lượng, tương ứng với l, 2, 3, 4 hột. Để rộng rãi và thuận tiện cho người chơi, người ta làm chiếu kép, nghĩa là trên cùng một khổ vải dài người ta vẽ hai bàn chơi. Trải chiếu ở dưới, phủ tấm vải lên trên, thế là ta bắt đầu chơi được rồi. Trước khi cược tiền, chủ cái dùng một cái que gạt bằng tre ( Bạn thấy cái dao cạy bánh căn rồi chứ? Cái que gạt có hình dạng na ná như thế nhưng thanh hơn, phần tay cầm dài hơn, phần để gạt rộng hơn và hơi cong lại một chút) gạt từ đống hột me ra phía trước một số hột me vô chừng, có thể là năm, bảy chục hột gì đó. Khi các con bạc cược tiền vào ô mình ưa thích xong, chủ cái dùng que gạt để đếm hột me. Cứ mỗi lần gạt 4 hột rồi lùa vào trong cho đến lượt cuối cùng chỉ còn lại 4 hột trở xuống. Nếu thừa 1 hột là Tam, 2 hột là Túc, 3 hột là Yêu, 4 hột là Lượng rồi căn cứ vào đấy mà chung tiền. Nhà cái ăn ba cửa chung một cửa. Người ta nói cờ gian bạc lận nhưng với đánh me thì không cần thiết. Chỉ nhìn vào cái tỉ lệ ba chọi một không chột cũng què. Khi nhà cái nắm 75% lợi thế thì người chơi chỉ còn một nước:”Từ chết đến bị thương”. Thôi, mời các bạn ghé qua sòng tài xỉu một chút. (còn tiếp)

Bà Bích Liên , chủ nhân chiếc radio Philips
Giáo viên Trường Tiểu Học Cộng Đồng Đơn Dương


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét