Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Bốn ngày không ánh sáng mặt trời

Ngày thứ nhất :
Chiều hôm đó nhận lệnh phải tập trung vào sáng hôm sau tại địa điểm X cách Dran Cty 36 km , sáng hôm sau tôi và D lên đường . Tôi và cùng một số người nữa được mời vào 1 hội trường nhỏ  để trao đổi một số vấn đề liên quan , sau đó họ cho chúng tôi được tự do thêm một khoảng thời gian ngắn . Chiều lại , tất cả mọi người được đưa vào một hội trường lớn tận lầu 3 , vào đó ai cũng bị tịch thu tất cả các điện thoại di động , tất nhiên họ cắt luôn sóng wifi vì trong chúng tôi có một số  người sử dụng laptop .
Mỗi người được họ phát một  tấm nệm mỏng , một chiếc chăn và một chiếc gối - còn ngủ ở đâu thì tùy ý trong căn phòng lớn này , này miễn sao không được ra khỏi đó , toàn bộ các cửa sổ đều được niêm phong kín mít - không một tia sáng mặt trời nào chui được qua khỏi khe cửa -
Họ bắt chúng tôi làm việc cật lực để hoàn thành công việc -  lệnh phải làm trước 14 giờ chiều ngày hôm sau  , và chúng tôi buộc phải làm - nêu không thì rất gay go .
Mãi đến 20 giờ ,  mới được họ cho ăn buổi cơm chiều , tuy không hợp khẩu vị cho lắm nhưng tôi vẫn ăn cật lực để lấy sức  để làm việc .
Tối đến chúng tôi vẫn tiếp tục công việc - sau khi cảm thấy đã mệt mỏi , tôi lăn đùng ra ngủ , nhưng giữa đêm tôi giật mình thức dậy - không rõ lúc ấy là mấy giờ , một tiếng động lạ xuất hiện trong căn phòng , nghe chừng như tiếng xẻ gỗ , nhưng không phải , vì thỉnh thoảng nó nấc lên như tiếng con thú bị đâm trọng thương , liên tục và đều đều như thế , thì ra tiếng động đó  của một người trong số chúng tôi , anh ta bị một hội chứng gì đó mà tôi cũng không rõ ,tiếng động này chỉ phát lên trong lúc anh ta đang ngủ .
Sau đó thì tôi cũng thiếp đi - tỉnh dậy , lúc này không rõ ngày hay đêm vì chúng tôi không nhìn được mặt trời ,trong phòng lúc nào cũng có ánh sáng của rất nhiều bóng đèn - còn đêm hay ngày chỉ căn cứ theođồng hồ mà thôi.
Ngày thứ hai
Mãi tân 8 giờ , chúng tôi mới được ăn sáng , mỗi người một tô phở "toàn quốc" , chỉ cần vơ 2 đũa và húp 1 phát thì trong tô không còn gì .
Sau đó mọi người  lại phải tiếp tục làm việc
Bình thường  mỗi ngày tôi phải có  2-3 ly café thì mới làm việc được , 2 ngày liên không có giọt nào , tôi như mèo bị cắt tai , bức rứt , khó chịu - tôi thề khi ra khỏi chốn này , tôi phải nốc  một lít cafe cho bõ ghét.
Cuối cùng tôi cũng tiếp xúc được  với  người canh cửa , nhờ mua giúp 1 hôp Netcafe uống tạm , dù tôi không ưa loại này mấy vì nó không đã được cơn ghiền - tuy nhiên có chút hương café vẫn hơn là không .
vừa cầm được hôp café thì tôi đã bị mỗi người trong nhóm tước đoạt ngay vì ai cũng thèm , tôi không lấy làm buồn phiền vì điều đó vì tôi luôn có ý thức chia sẻ với cộng đồng , nhất là trong lúc khốn khó.
Mãi quá trưa  , lúc này đã 13h , chúng tôi mới được cho ăn trưa , ai cũng đói lả và tỏ ra cáu gắt khó chịu .
Một buổi chiều nữa trôi qua , chúng  tôi đã hoàn thành công việc thứ nhất mà họ giáo cho .
Tối lại , mọi người giết thời gian bằng những quân bài - nào là "tiến lên " - nào là "phỏm " - tôi không ưa món này nên chỉ chầu rìa - không ngủ được vì khó ngủ - mãi tới 2 giờ sáng tôi mới thiếp đi .
Ngày thứ 3
Chúng tôi được chia là nhiều nhóm , mỗi nhóm một công việc khác nhau - Tôi và người trong nhóm , trước là bạn thân , rất hiểu ý nhau nên hoàn thành công việc không mấy vất vả - nhìn sang một số nhóm khác , họ làm  việc cật lực cả ngày lẫn đêm.
Sau khi hoàn thành phần việc thứ nhất ,chúng tôi được họ giao tiếp công việc thứ hai .
Việc này tương tự việc thứ nhất nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn , vả lại việc ăn uông đúng giờ chứ không như hai ngày đầu . Tuy vậy tôi vẫn cảm thấy khó chịu vì không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài , không lang thang trên mạng để cập nhật thông tin , không Facebook , không chát chít với bạn bè và không nhiều thứ , có cảm giác như da tôi tái đi vì thiếu ánh sáng .
Tối lại , không rõ như thế nào một người trong số chúng tôi quyên góp được một số tiền  kha khá và bằng cách nào đó , anh ta mua được 15 chai Vodka Men , một ít đạu phộng và bánh phông tôm để nhâm nhi và chia  sẻ cảm giác bị ngột ngạt khi bị nhốt vào phòng kín .
Tôi hôm ấy tôi , vì cả nể nên tôi uống hơi nhiều .
Ngày mai  , có thể là khoảng 10 giờ chúng tôi sẽ được trả tự do.
Ngày thứ tư.
  Công việc lúc này đã hoàn tất nhưng  chúng tôi chưa được ra khỏi trại tập trung  , bằng những cách khác nhau , họ giữ chân chúng tôi lại 1 cách nhã nhặn - đến 9 h , chúng tôi được trả lại điện thoại , việc đầu tiên là tôi gọi về cho BX báo tin đã được trả tự do , sau đó tôi chạy  ra bên ngoài để sưởi nắng , tiếp theo là chạy  ra chợ mua mốt số đồ lặt vặt rồi  " dông" thẳng về nhà mà không dám ngoái cổ nhìn lại .

* *
Lúc này tôi đã thấy nhẹ lòng vì không có sự cố gì xảy ra .
Tôi đi ra đề thi Học sinh giỏi cấp Tỉnh 
Công việc thư nhất là ra đề chính thức và đáp án môn Toán
Công việc thứ hai là ra đề dự bị và đáp án môn Toán 
và sau khi học sinh thi được 60 phút chúng tôi mới được ra khỏi khu vực cáh ly để đảm bảo bí mật đề thi.

10 nhận xét:

  1. Lúc trước em có đọc vài bài trên báo về chuyện những giáo viên ra đề thi bị cách ly như thế nào. Nói chung là không khác những gì bác Gà vừa trải qua. Bí mật là trên hết mà, hehe.

    Trả lờiXóa
  2. Hihihi - thế đấy , may mà 4 ngày chứ có những kỳ thi bị nhốt 14 ngày .

    Trả lờiXóa
  3. hix,hok ngờ mấy thầy ra đề còn tội nghiệp hơn mình đi thi......

    Trả lờiXóa
  4. Hấp dẫn và bất ngờ như truyện trinh thám hehe.

    Trả lờiXóa
  5. Còn hồi: chấm thi học sinh giỏi nũa chứ, nhớ sớm cập nhật nha!

    Trả lờiXóa
  6. Heheh , chấm được 2 ngày rồi anh B , chấm thì chả có gì để nói hihihiiii.

    Trả lờiXóa
  7. Trời không phải chứ
    giờ em mới bik ko ngờ ra đề thi lại khổ như zậy
    :d

    Trả lờiXóa
  8. Đã biết trước thế, mà anh Gà không mang theo bộ cờ tướng.

    Trả lờiXóa
  9. Hhiii - vẫn có bộ cờ tướng nhưng không ai thèm chơi với mình đó chứ .

    Trả lờiXóa