Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

TIẾU LIỆU PHÁP (III)

            TIẾU LIỆU PHÁP (I)

      TIẾU LIỆU PHÁP :  THĂM LÀNG DÙI CHIÊNG

       Cơ khổ không, bạn đang đau đầu vì xăng tăng giá. Bạn đang bực bội vì mới đầu mùa mưa mà phố đã thành sông. Bạn đang điên người vì nắng nóng, cúp điện mà giao thông lại đang ùn tắc. Thôi, nhắm mắt lại, hít thở một chút đi.  Tôi đang mang thuốc giải stress cho ban đây.

       Bài thuốc thứ ba :  THĂM LÀNG DÙI CHIÊNG  ( Vẫn là toa thuốc sưu tầm nâng cao.  Cách dùng : Ba chén sắc còn bảy phân. : Liều dùng không hạn chế . Có thể đọc trước khi ngủ thì  hiệu nghiệm hơn ).

       Nếu có một dịp nào đó, về thăm xứ Quãng.  Ban hãy ngược sông Thu, lên cho đến thượng nguồn, bạn sẽ gặp một ngôi làng có cái tên kỳ cuc, làng Dùi Chiêng.  Chà, cái tên nghe tượng hình quá xá.  Người ta đồ rằng, nơi hoang vu sơn cùng thủy tận này có nhiều ác thú, nên dân làng phải khua chiêng lên để xua đuổi.  Có lẽ thế.

       Gọi là làng nhưng thực ra chỉ có chừng hai mươi gia đình, toàn là dân  lang bạt kỳ hồ, thất cơ lở trận trôi dạt về đây.  Trong số này, nỗi bật nhất là gia đình ông Năm Trảo cùng ba thằng con trai.  Tên thật của ông là gì, không mấy ai biết. Năm trảo ( ngũ trảo ) chỉ là tên một thế võ bí hiểm mà ông  sở hữu, một thế võ mà chẳng mấy khi ông sử dụng, vì mỗi khi xuất chiêu này thì đối thủ chắc vong mạng.  Cả ba thằng con trai đều dược ông truyền dạy võ nghệ đến nơi đến chốn.

      Ở vùng này, tìm một con chó, con mèo rất khó, rất hiếm hoi. Còn muốn tìm cọp thì dễ như bỡn.  Giữa ban ngày gặp cọp cũng là chuyện thường.  Gia dình ông  Năm Trảo, ngoài việc nương rẫy, ông cùng các con chuyên đánh bắt, bẫy …cọp.  Ông làm bẫy kẹp, bẫy dây, bẫy hầm rất hiệu quả.    Ai cần mua cọp sống, cọp chết, da cọp, xương cọp, nanh cọp….. cứ đến nhà ông là có ngay.  Cọp là tiền.  Cọp mang lại cho gia đình ông rất nhiều tiền.  Có tiền, ông xây nhà.  Nhà lầu dàng hoàng.  Không phải một mà là bốn cái.  Một cho vợ chồng ông,  mỗi thằng con trai một cái riêng biệt.  Ông trở nên giàu nhờ cọp.

      Sinh ư nghệ, tử ư nghệ.  Không ngoa.  Một lần đi ăn giỗ về, chân nam đá chân chiêu.  Ông rùng mình cảm thấy như có ai đang nhìn mình.  Ông xoay ngoắc người lại.  Từ trong lùm cây, đôi mắt rực lửa đang nhìn ông như thôi miên.  Cọp trắng.  Một con cọp trắng ba chân.  Ông nhận ra con cọp này, cách đây hai năm, đã từng bị ông và ba thằng con trai vây đánh gẫy mất một chân.  Giờ nó tìm về chắc có ý định trả thù.
Mà thật tệ.  Ở rừng, thường thì mỗi khi đi đâu, nhất là đi một mình, ông đều mang theo vũ khí phòng thân nhưng hôm nay lại quên bén đi mới mệt chứ.  Lần trước, trong tay có dao quắm lại thêm sự trợ sức của ban thằng con. Lần này, tay không tấc sắt.  Mình ông mình cọp.  Nhưng ông đâu phải tay mơ.  Người và thú quần chiến. Cả hai cùng mang thương tích.  Ông chợt nghĩ, nếu con cọp này còn sống, từng người từng người trong gia dình ông và trong làng này sẽ lần lượt làm mồi cho nó. Cọp cũng nghĩ, nếu lần này ta không giết được lão già chó má này thì lần sau lão và ba thằng con sẽ xé xác ta.  Cả hai cùng nghĩ đến tuyệt chiêu.  Hai cái bóng lao vào nhau như cắt.  Một cảnh tượng kinh người,  năm ngón tay phài như năm cái dùi đục xuyện thủng đầu cọp.  Tay cọp cũng đã cắm phập vào ngực ông Năm.  Cọp chết.  Người cũng chết.

       Ngày đưa ma ông, có ông Tú già cùng làng đến viếng ông đôi câu đối.  Đối như thế này:
                    ÔNG VỀ CHÍN SUỐI THÔI BẮT CỌP
                    BỎ LẠI BA CON BỐN CÁI LẦU
        Thơ thế mới là thơ, đối thế mới là đối chứ!
        Bà Chúa thơ nôm có đội mồ sống dậy cũng phải ngã mũ kính chào.
                                  x   x
                                     x
        Chưa hết.
        Sinh thời, ông Năm tuy là một tay võ biền nhưng rất máu văn nghệ.  Năm nào cũng vậy, đến khi thu hoạch mùa vụ, ông lại thuê một số trai làng Bình Yên lên phụ giúp.  Khi thóc , ngô, khoai đã vào bồ, thế nào cũng tổ chức một đêm liên hoan có kèm văn nghệ theo kiểu cây nhà lá vườn.  Năm nay cũng vậy.  Sau khi ăn uống tưng bừng là đến phần góp vui văn nghệ. Ông nói, ai biết gì làm nấy.  Biết hát thì hát, không biết hát thì ngâm thơ,  đọc vè,kể chuyện vui cũng dược. Nhưng phải tham gia nhiệt tình nó mới vui, mới có khí thế.  Và rồi ông ép một chàng trai đen như củ súng lên trình diễn.  Tui không biết hát, tui ngâm thơ cũng không đặng, thôi tui xin phép đọc ngang ngang, rồi chàng cất giọng :

      Như tôi đây là kẻ qua đường,
      Nhưng cớ sao ông bắt tui kết nghĩa với mấy nường Dùi Chiêng
      Rồi mai này tôi trở lại Bình Yên
      Cô nàng ở lại có chiêng mà không dùi
      Tôi ra về mà lòng dạ bùi ngùi
      Đêm nằm tơ tưởng có dùi không chiêng
      Ôi, phải chi trai anh hùng gá nghĩa với gái thuyền quyên
      Có ta có bạn có chiêng có dùi…

Mấy cô gái bụm mặt cười hic hic. Mấy chàng  trai thích chí cười  hô hố.  Còn ông Năm cứ lắc lư cái đầu, miệng  hét tướng :  Đặng, đặng, đặng lắm…  

Lamnguyen
     

      

6 nhận xét:

  1. Khà khà, hổng hiểu, hổng hiểu =))

    Trả lờiXóa
  2. Hehe blog em cũng mất vài comment, blogspot bảo trì kỳ quá bác Gà hỉ.

    Trả lờiXóa
  3. Ừ , blogspot.com lâu lâu nó điên điên .
    Entry này nó mất rồi sau đó tự nó có lại . Chỉ mất luôn mấy comments thôi.

    Trả lờiXóa
  4. Hèn chi hôm trước em cũng thấy entry này, chưa kịp đọc đã thấy đi đâu mất tiêu.

    Trả lờiXóa
  5. Hehe - Tình hình chung , bên Mỹ cũng bị thế - Bữa đó cứ tưởng là bị mất pass nên đọc được nhưng không đăng nhập được , lại bị mất bài , tưởng ai phá chứ !

    Trả lờiXóa