Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

32 năm Worlcup


Tôi theo dõi WC lần đầu tiên là Espana 1982, tính tới giờ thì đã 32 năm và tôi đã lần thứ 9 được xem WC. 
Espana 1982
Thời đó cái radio để nghe , cái TV đen trắng còn không có thì đứng nói đến chuyện xem truyền hình trực tiếp. Mỗi buổi chiều đứng “chóc mỏ” trước ngã 3 chùa, nơi có cái loa công cộng tiếp sóng radio tường thuật lại các trận đấu đã qua, nghe mà mà hình dung các câu thủ đi bóng , sút bóng, thủ môn bay lượn giữa khung thành…đó là những thông tin nóng hổi nhất từ WC, báo chí lúc này là một thứ xa xỉ phẩm , Dran lúc đó hình như chưa có sạp báo hay là có sạp báo mà mình không có tiền mua thì tôi không rõ. Bác tôi là nhà báo ở tận Đà nẵng, ông gửi cho ba tôi một chồng báo về WC 82, tôi đọc ngấu nghiến không chừa một chữ nào, nội dung thì đến giờ có nhớ có quên nhưng cái cốt lõi vấn đề thì không quên, mà khi đủ lớn để nhìn lại thì không khỏi buồn cười. Ví dụ như “ bóng đá hiện đại có 3 trường phái: trường phái Nam Mỹ- trường phái châu Âu và trường phái bóng đã XHCN” Chả là khi ấy có 4 đội bóng XHCN được dự vòng chung kết là Liên Xô, Ba Lan, Hunggary và Tiệp Khắc, với chiến thắng tưng bừng 10-1 của Hung trước Honduras. Lúc đó tôi chỉ là một cậu bé chưa tròn 15 tuổi những cũng nhận ra một sự nịnh nọt ngô nghê.
Liên Xô năm ấy trận mở màn thua Brazil 1-2, khi đó trọng tài và các câu thủ Brazil bị các nhà báo (hay lều báo ?) của ta ném đá tơi tả, bàn mở tỉ số của Liên Xô được miêu tả như bức tranh vẽ, một cú sút xa từ khoảng cách 33m và các nhà báo của ta đặt tên là “cú sút Adrey Ban”- tên câu thủ ghi bàn. Braxin năm đó với Zico và Falcao, Socrates tạo nên hàng công vào loại mạnh nhất trong lịch sử bóng đá tại World Cup 1982, các cầu thủ Brazil đa số là trí thức và rất tài hoa, nhưng vị lỡ thắng LX nên đươc mô ta như những chú hề, tội nghiệp nhất là chàng thủ môn , vị trí yếu nhất của Brazil năm đó…



Mexico 1986
Bốn năm sau, tôi đã ra trường và học CĐSP tại Đà lạt, không còn cảnh đững ngã ba nghe WC mà đã được xem WC hẳn hoi, hiển nhiên xem chùa bên Nha Địa Dư, văn minh hơn tất nhiều so với những fan hâm mộ tại Dran.
Tại Dran lúc này đã xuất hiện dăm ba cái TV trắng đen, cũng xem WC nhưng toàn bắt đài “Cam Ranh” cát và cát, một Maradona mặc những 8 cái quần đùi nhưng có vẫn hơn không.
Cứ hình dung cái thời sinh viên, một ngày 2 bữa cơm với susu và canh “toàn quốc”, mỗi bữa cơm lưng lưng 2 chén. 16h chiều hôm nay bỏ bụng 2 chén lên cầu thang về phòng đã tiêu mất nhưng phải chịu đựng đến 11h trưa hôm sau mơi được cho vào bụng tiếp 2 chén cơm. Thế mà vẫn WC, Mexico chênh với VN 12-13 giờ nên những trận bóng đá toàn giờ giấc oái ăm, toàn 1-2 hay 3 h sáng. Trước chiếc TV 14 inch trắng đen không dưới 100 khán giả chen chúc nhau hò hét cỗ vũ, vui ơi là vui, quên cả cái đói.
Cái tiếc nhất năm đó là trận tứ kết Pháp- Brazil, bọn bạn xấu bụng dậy đi xem mà không thèm gọi mình dậy nên để luốc mất một trận kinh điển của bóng đá thế giới mà cứ mỗi 4 năm một lần, người ta không khỏi nhắc lại trận đấu ấy.
Năm đó không được đọc báo nhiều, nhưng có một câu mà tôi vẫn còn nhớ : “ Frrnandez cứu Platini-Platini cứu Zico- Zico cứu Socrates- Socrates cứu cả đổi tuyển Pháp nhưng tất cả nhờ đôi bàn tay của Joel Bass”. Tiếc rằng, một tuyển Pháp hừng hực khí thế với bộ tứ huyền thoại : Michel Platini ,Jean Tigana, Alain Giresse, và Luis Fernandez bị cỗ xe tăng Tây Đức lừng lững và thực dụng chặn đứng tại bán kết với tỉ sổ 0-2, quá đao lòng…



Italia 1990
Năm này, một số gia đình có khả năng mua TV, thậm chí cả TV màu mặc dù giá của nó có thể lên tới vài cây vàng. Vấn đề là có TV thì chưa chắc đã xem được truyền hình. Địa bàn đồi núi ở Lầm đồng như thế nhưng số trạm phát sóng cực hiếm, chi có 1 luồng sóng mỏng manh từ trạm phát sóng Phát Chi cách đó 15-16km chỉ 1 hoặc 2 nhà bắt được THTT bóng đá, nhà có TV thì không có sóng, nhà có sóng thì không có TV.
Tuy vậy vẫn có một vài nhà đạt đủ điều cần và đủ cho việc xem THTT Italia 90, mà có màu hẳn hoi. Nhưng sức chứa cho người xem có hạn, để không xảy ra sự cố “vỡ sân”, chủ nhà đóng cửa từ rất sớm , vị trí đặt TV là phòng khác trên lầu , chỉ người quen thân mới vào xem được bằng cách tới giờ qui định thì từ trên lầu thả xuống một cái thang tre để leo lên lầu ngả này. Mùa hè nước Ý vẫn sôi động và tôi xem gần như không sót trận nào.
Xem bóng đá mà không yêu hoặc không ghét đội nào thì quả là chán. Tình cảm có thể thay đổi theo thời gian, có thể 86 yêu Argentina nhưng đến 90 thì ghét cực- thế mà Maradona và các đồng đội lò dò vào trận chung kết với CHLB Đức, xem trận Brazil vs Argentia thấy mà đau lòng cho các … cô gái Brazil bốc lứa trên khán đài nhưng nước mắt ngắn, nước ắt dài khi sắp kết thúc trận đấu, mà ma xui quỉ khiến thế nào, không biết mấy chúc cú sút của Brazil tưởng chừng nhứ xé toang mành lưới của Goycoecha vậy mà vẫn không vào!
Không ưa gì tuyển Đức vào năm đó nhưng họ vô địch hoàn toàn xứng đáng, nhất là khi gặp kẻ khó ưa Argentiana ở trận chung kết.



USA 1994
8 năm sau đổi mới, tình hình kinh tế khá hơn xưa, lúc này đã đi làm được vài năm, cũng kiếm được cái tv “nội địa “ 14 inch , có màu, có ...remote. Dran cũng bắt được sóng của một trạm phát sóng cách đó chục km, hình ảnh tuy chưa cực sắc nét nhưng so với trước kia thì đó là trong mơ.
Xem WC tại nhà, có bạn bè tới cùng xem, có mì gói, có bánh mì và nhiều thứ khác để bổ sung năng lượng, nói chung là một WC tạm thời no đủ nhưng cái độ hào hứng so với 4 hay 8 năm về trước cũng kém đi nhiều.
Ông bạn vong niên quí hóa, chuyên gia bình loạn bóng đá đã sang tận trời Tây theo dạng HO nên việc xem bóng đá đã trầm lặng hơn, anh ấy được vào tận sân xem trực tiếp và chụp hình chụp bóng gửi về làm mình thèm cái không khí trên sân, cho tới giờ này thì chuyện trực tiếp xem trên sân cũng chỉ là mơ- quá khó để thực hiện điều đó.
Trước kia, còn vài tiếng đồng hồ mới có tới giờ ra sân thì ta đã dậy trước đó, lò dò dắt nhau xuống phố chầu chực để được xem, giờ giăng cái ghế bố, nằm gác chân xem nhưng sao thấy nhạt dần, đúng là xem bóng đá cần phải có cái không khí bóng đá chứ không đơn thuần dán mắt trên màn hình xem 22 thằng giành nhau 1 quả bóng.
WC 1998 trở về sau thì chả còn chuyện gì để nói, đến hẹn lại lên, người xem ta cũng xem, kén cá chọn cạnh, trận nào đáng thì xem, không đáng ta ngủ !

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

224 giờ đồng hồ bên trong 4 bức tường


1.      Hung tin
Chiều mưa tầm tả , bỗng nhận liên tục nhiều cuộc điện thoại điều gấp vào PGD. Bằng “nhạy cảm chính trị” , tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Nói dối lúc này chỉ là kế hoãn binh tạm thời để kéo dài thời gian, số phận đã an bài – anh đã bị bắt!
2.      Buổi học cuối cùng
Sáng hôm sau tôi vẫn còn 2 tiết ôn tập cho học sinh chuẩn bị tuyển sinh vào lớp 10, cuối buổi học, mặt tỉnh queo , tôi thông báo đây là buổi học cuối cùng . Bọn chúng ngẩn tò te vì bất ngờ, theo lịch là còn vài buổi nữa. Tôi cho biết lý do vì …đã mua vé máy bay xuất cảnh  sang Mỹ, bây giờ không thể thay đổi được nữa , chung ta chia tay tại đây(!). Lúc ấy một không khí trầm lặng đến lạ thường.
Tối lại, trên Facebook tôi nhận rất nhiều tin nhắn rất thật lòng, chúc thầy thượng lộ bình an và một số cảm nghĩ trong thời gian qua. Bọn hs thời nào cũng vậy , quậy tưng bừng nên hay bị tôi làm đau bằng mọi cách như nhéo tai , xách cổ …, nhưng tuyệt nhiên không ghét một đứa nào và bọn chúng cũng hiểu điều đó, những tin nhắn của chúng cũng làm tôi cảm thấy ấm lòng.
3.      Nhập trại.
Sáng ngày tiếp theo , tôi Đà lạt sớm, tranh thủ thời gian ngắn con lại để vi vu cùng con quỷ Dra cula (trên thanglongkydao.com người ta gọi y là thím Sáu 6789), ăn sáng ,café xong tôi hẹn hắn trưa sẽ ra  ăn cơm nhưng biết rằng sau khi nhập trại thì chuyện được ra ngoài chỉ chiếm tỉ lệ 1%.
Vào SGD, sau khi họp hành chút đỉnh , điện thoại và 3G đều bị công an thu lại và niêm phong, bắt đầu một chuỗi ngày mù tịt thông tin và chúng tôi bắt đầu làm quen với 4 bức tường và con laptop mang theo.
4.      Áp lực
Thật ra chả có chuyện gì to tát, chỉ là đi ra đề thi cho kỳ thi Tuyển sinh vào lớp 10, để đảm bảo bí mật tuyệt đối nên chúng tôi bị cách ly khỏi thể giới bên ngoài mà thôi. Những ngày đâutiên làm việc cật lực sáng-chiều-tối. Áp lực nặng nề, vì tôi biết  rằng công việc của mình không được phép sai sót cho dù một ký tự trắng, một dấu chấm, dấu phẩy, bởi vì ngoài đồng nghiệp thì có hơn 11 000  cặp mắt của thí sinh, 22000 cặp mắt của bố mẹ và hàng mấy chục ngàn cặp mắt của anh chị , cô bác cậu dì của họ nhìn vào. Chỉ nghĩ đến thế đã ớn lạnh nhưng sau hai ngày đầu tiên thì mọi việc cũng xong sau khi đã cùng một đồng nghiệp khác cân đo đong đếm kỹ lưỡng, đọc đi đọc lại hàng trăm lần.
Lúc này cảm giác về không gian và thời gian đã bị đánh mất, không một tia nắng lọt qua khe cửa , bức bối, bực bội , thỉnh thoảng tôi thò đầu qua cánh cửa cho dù qua khỏi cửa này thì chỉ thấy 2 viên sĩ quan công an chứ chả thấy gì khác, nhưng anh ta nhã nhặn mời vào, từ từ đóng cửa và không quên nở một nụ cười đầy bí hiểm.
5.      Dây chuyền đóng gói bao bì.
Ngày thứ ba, sau khi đã hoàn thành công việc bước đầu, chúng tôi bắt đấu đóng gói sản phẩm để họ chuyển về các điểm thi. Mỗi người phụ trách một khâu;in ấn, vào bì, đóng gói, dán niêm và đóng dấu niêm phong. Công việc đều đều, tẻ nhạt xen giữa tiếng dập xình xịch của 2 máy in cao tốc ,mất hết nguyên ngày. Làm việc này mới thương những công nhân trong những dây chuyền sản xuất- quá tẻ nhạt.
6.      Nó đâu rồi ?
Ngày thứ tư, đang ngồi chờ cơm trưa bỗng nhiên tôi thọc tay vào túi quần và thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi hét tướng lên “nó đâu mất rồi” ?
-          Mất gì?
-          Cái điện thoại di động.
Mọi người cười nghiêng ngả và đổ cho cô T,  hoa khôi của nhóm ra đề thi trong 3 ngày đâu tiên vì chỉ có mình cô là nữ.
Cô chống chế: “em không có”
Tuy vậy sáng hôm sau cô vẫn đền lại cho tôi… 2 quả trứng cút moi từ trong ruột của một chiếc bánh giò. =))
7.      Chuỗi ngày tiếp theo thật nhàm chán, ra thêm một đề thi chuyên Toán và 2 đề dự bị, công việc thế là xong, đi qua đi lại lẫn quẫn trong 4 bức tường và chờ ngày thi cuối cùng của trường chuyên.
Đà lạt mùa nay mưa rả rích suốt ngày đêm, ngày thì không thấy nhưng đêm nghe tiếng mưa  buồn đến nao lòng. Khó ngủ, nằm nghỉ vẫn vơ đủ thứ chuyện trên đời. Chân quen bay nhảy, lúc rảnh thì lượn lờ trên Face, thanglongkydao…, bây giờ thì một chút không khí bên ngoài cũng không được hít thở ,mạng miết gì thì chỉ có nằm mơ.
Chiều 19/6 sau khi thi xong 2 môn đại trà Toán và Văn, tối bật TV đài Lâm đồng xem có tin tức gì sau buổi thi hay không , nhưng chỉ có thông tin trước buổi thi, chả có gì đặc biệt, thế là tốt rồi.
8.      Email lạ
Tất nhiên tôi không có quyền check mail trong thời điểm này, sáng 20/6 – Vị chủ tịch đáng kính cầm một Email từ một địa chỉ xyz nào đó trong tỉnh cho rằng câu 13 có vấn đề, thật ra nó chỉ mang tính cách soi mói vô căn cứ nhưng buộc lòng tôi phải chấp bút phúc đáp với lời lẽ nhã nhặn và lịch sự, đầu thư có “kính gửi ông xyz “ và cuối thư có “trân trọng” mặc dù muốn chêm 1 câu “”Đan mạch nhà chú – rảnh quá nhỉ ! ”. Cảm giác như đang đi trên đường bị một ai đó lấy kim chích vào, nó không làm người ta đau đến chết nhưng cũng làm người ta giật mình và …chửi đổng lên một tiếng…, đời có lắm người rảnh rỗi nên sinh nông nỗi.

9.      Khát vọng của tự do.
Còn hai ngày nữa là rời khỏi chốn này, tất nhiên là sau khi học sinh trường chuyên hoàn thành các môn thi, chính xác là còn 40 tiếng đồng hồ nữa, thời gian lúc này được đếm ngược, còn 39 tiếng, 38 tiếng , ngủ một giấc dậy , vậy là còn 31 tiếng nữa là xong , sao thời gian lại dài đến thế. Bắt đầu suy nghĩ sau khi ra khỏi thì việc đầu tiên sẽ làm gì, dự định lúc ban đầu là sẽ ra phố mua vài món đồ cho cu Gôn và mẹ nó để làm quà, nhưng đến lúc này thì chì còn mỗi ý nghĩ là sẽ lên xe vọt thẳng về Đơn dương mà thôi.
11h ngày 20/6, còn đúng 27 tiếng đồng hồ nữa…
……….
Sáng 21/6, thu dọn hành lý gọn gàng, chờ thêm 10 tiếng nữa mới đền giờ G.
Rồi cũng xong, 10 ngày, 9 đêm, tổng cộng 224 tiếng đồng hồ bên trong 4 bức tường.
Lên xe nổ máy, qua khỏi cổng Sở, ngoảnh đầu nhìn lại, lòng vẫn còn bàng hoàng, kinh hãi.

Đà lạt 21/6/2013.




Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Ai đã nhẫn tâm giết chết cây vú sữa ?


Mấy tháng nay chẳng hề bận tâm, nhưng từ hôm kể cho các bạn nghe về cây vú sữa sau vườn “ đột ngột từ trần “ mình cứ băn khoăn mãi .  Suốt mấy đêm liền trằn trọc không ngủ, cứ nghĩ vì sao cái cây đang mạnh khỏe, to lớn như thế chỉ bị chặt mấy cành mà lại chết .  Đến bụi cỏ cắt ngang còn trơ lại gốc mà nó vẫn sống, vẫn sinh sôi nảy nở hơn xưa huống gì đây là một cây cổ thụ .

          Dạo còn ở trọ dưới phố, cạnh nhà mình  là nhà của gia đình ông Ba .  Một ngôi nhà gỗ nhỏ sạch, xinh .  Sân rộng .  Quanh sân là những luống hồng . Loại hoa giống ngoại lại được chăm sóc chỉn chu nên cho hoa kép đủ màu, ai nhìn cũng tấm tắc ngọi khen và muốn chiếm hữu .  Ông Ba có hai người vợ .  Hai người này lại là cô cháu với nhau .  Có lẽ, ông thấu hiểu thấm thía cái câu :  “Ếch kêu dưới bụi tàn ô / Dượng mà lấy cháu bỏ cô sao đành “  nên ông tẻm con cháu nhưng không vứt bỏ bà cô .  Thế là cô cháu trở thành chị em, vợ cả vợ hai .  Gia đình có vợ cả vợ hai thường lục đục .  Đó là chuyện thường .  Ông Ba rất khéo .  Ông có mấy tuyệt chiêu mà bọn đàn ông nên học tập .Khi biết có phong ba bão tố sắp nỗi lên, việc trước tiên là ông bưng các chén kiểu, dĩa sứ cất vào tủ rồi chốt lại cẩn thận, chì chừa bên ngoài mấy cái chén đá sứt, tô sành mẻ .  Tiếp đó là màn quát tháo ầm ĩ, tiếng đồ vỡ, miểng chén, miểng tô, dĩa văng tứ tung .  Đến lúc ông rút ra cây rựa dài ngoằng thì hai bà vợ mặt mày xám ngoét không còn chút máu .  Chẳng nói chẳng rằng, ông ra sân vung rựa xoèn xoẹt phạt ngang gần sát gốc các bụi hồng .  Nhìn những cánh hoa mãn khai rơi lả tả, ai thấy cũng tiếc hùi hụi, riêng ông vẫn thản nhiên mặt lạnh như tiền .  Nếu sóng chưa lặng, gió chưa im, ông lại vào nhà rút chiếc roi mây gác sẵn trên tường, vụt cho mỗi bà năm bảy roi, thì tất cả lại đâu vào đó . Hòa bình tái lập, việc ai nấy làm .  Lại thấy ông chiều chiều tưới nước, bón phân cho mấy bụi hồng .  Chừng tháng sau, những cành tơ vươn lên .  Đến mùa, hồng hoa lại khoe sắc thắm, có phần rực rỡ hơn xưa .

          Dạo 1954 tôi làm ở đồn điền trà J.Bastos  B’lao .  Đồn điền vào loại rộng nhất thời bấy giờ .  Bạt ngàn một màu trà xanh .  Đến mùa thu hoạch, hàng mấy trăm công nhân lưng gùi tay hái .  Những lô trà nào đã thu hoạch xong phải trải qua một công đoạn mới gọi là Détaillage .  Détaillage là một thuật ngữ, có thể hiểu là cắt tỉa triệt để .Phải cắt chéo chứ không được cắt ngang .  Cắt ngang sẽ có mặt cắt tròn, nước mưa  đọng lại trên đó không tốt .  Cắt chéo cho mặt cắt hình ovale, cách này còn gọi là vạt móng ngựa ( mặt cắt giống hình móng ngựa ) nước không đọng lại .  Lô trà nào đã cắt xong,  nhìn từ xa, bạn có thể mường tượng như vô số cánh tay khổng lồ từ dưới đất vươn lên xòe ra những ngón tay kỳ dị .  Chừng một tháng sau, trãi qua vài cơn mưa, đồi trà lại phủ kín một màu xanh tươi hơn trước .  Đặc tính của cây cối là vậy .  Chặt, cắt, tỉa chỉ là phương thức kích thích cho cây tăng trưởng tốt hơn .  Từ đó suy ra, cái chết của cây vú sữa nhà tôi có nhiều uẩn khúc .



          Con Gà Cồ bắc thang trên nóc nhà cầu, leo lên đưa tay níu thử vài cành .  Giòn rụm .  Gẫy ngay .  Rồi lại đưa tay sờ quanh thân cây, xuống gần phìa gốc .  Trời ạ ! Ban thấy gì chưa ?  Zoom ảnh to lên một chút .  Đó .  Cái lổ .  Những cái lổ .  Những cái lổ tròn, đều tăm tắp, đường kính miệng cở hai phân .  Có tất cả sáu lổ như vậy .  Không dễ gì dùng vật nhọn để đục như thế, tròn, đều .  Chắc chắn là phải dùng khoan .  Gốc vú sữa to lắm, có khoan mươi, mươi lăm lổ cũng chẳng nhằm nhò gì nếu người ta không đổ vào đó một loại hóa chất, tôi ngờ rằng, là acide đậm đặc .  Có như vậy mới đốt được toàn bộ rễ . Không còn rễ, làm sao có dưỡng chất nuôi cây .  Cây chết là lẽ tất nhiên .  Như vậy đã rõ .  Cây vú sữa góc vườn nhà tôi đã bị ám sát/bức tử/đầu độc gọi cách nào cũng đúng .  Sao lại thế nhỉ ?  Việc tìm ra kẻ xấu cũng chẳng khó khăn gì .  Kẻ xa lạ muốn vào đến gốc vú sữa phải vượt qua vài lượt tường rào .  Cây mùa này chưa có quả, giả dụ có quả đi nữa thì vào hái một mớ rồi chuồn cho nhanh, thì giờ đâu mà làm chuyện ấy .  Chỉ cần dùng phương pháp loại suy là xong ngay .  Nhung rồi để làm gì ?  Đằng nào thì cây cũng đã chết, nói ra  cũng chẳng cứu vãn được gì lại còn mất tình làng nghĩa xóm .  Thôi thì, cứ để gió cuốn đi cho lòng nhẹ nhàng, thanh thản .  Nhưng tôi vẫn thầm nghĩ rằng, ai kia cũng có lúc bất chợt thấy lòng chẳng đặng bình yên khi đã nhẫn tâm cướp đi sự sống, dù chỉ là sự sống của cây, một loài vô tri vô giác .


Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Nó chết thật rồi ...




Cây chia làm 2 nhánh


Mấy hôm nay, Con Gà  Cồ ( anh của bạn Gỗ Mun ) hết ra lại vào, miệng lảm nhảm : “ Chắc nó chết quá ! “ . Vừa rồi, Người Kia lại giọng rầu rầu : “ Chắc nó chết thiệt đó anh “ .  Chết gì mà chết .  Nó mạnh khỏe, to lớn, vạm vỡ như thế, có vác búa tạ ra đập chục phát chắc gì nó chết huống hồ là mới bị chém có mấy rựa mà chết cái giống gì .  Nói thì nói vậy, rồi tôi cũng lò dò ra thăm .  Tôi đến sát bên nó, đưa tay sờ làn da bỏng tróc của nó, căng mắt nhìn thật kỹ suốt từ trên xuống dưới, tịnh không có một mảy may gì dấu hiệu của sự sống .  Nó đã chết .  Nó chết thật rồi .  Nó, cây vú sữa sau góc vườn nhà .

          Mới mấy tháng trước, nhà bên có sang xin mé mấy nhánh sà trên nóc, mình bảo, được rồi, cứ hết mùa quả thì  chặt đi, không sao đâu .  Cứ nghĩ, cây cối mà, nó như giặc Phạm Nhan vậy, chặt đầu này lại mọc đầu khác .  Nào ngờ, từ dạo ấy cây cứ suy dần rồi chết khô .  Hè vừa rồi, nó cho trái khá nhiều, hay đâu, dó là mùa quả cuối cùng .  Nếu tính tuổi, nó cũng đã tròm trèm bảy mươi chứ chẳng chơi .  Năm 1966  dọn về ở đây thì cây đã có trái .  Lúc bấy giờ khu nhà này có đến bốn hộ ở thuê nên cây vú sữa coi như là tài sản chung, mình cũng chẳng mấy quan tâm, cứ đến mùa trái, mấy lũ trẻ nhà bên í a í ới, tha hồ trèo hái .  Mãi đến năm 1973, sau khi mua lại cơ ngơi này, cả nhà mới ngắm nghía tới nó .

          Mà lạ, nói chắc chẳng mấy ai tin, cây vú sữa này khi lên khỏi mặt đất chừng hơn một thước thì chẻ làm hai nhánh, xoắn nhau nửa vòng rồi vươn về hai phía .  Nhánh Đông cho trái màu trắng còn nhánh Tây thì quả tím rịm .  Nhưng dù ở cành nào, quả cũng có chất lượng tuyệt vời, vỏ mỏng cơm dày, ngọt lịm, cái vị ngọt thanh thanh cho ta cái cảm giác sảng khoái, nuốt qua cuống họng một đổi rồi chép chép miêng vẫn còn cái dư vị đậm đà .  Cầm một trái trên tay, dùng dao cắt ngang phần cuống rồi dùng muỗng múc ăn trông rất lịch sự nhưng hơi điệu đàng không bằng ngồi vắt vẻo trên cây, hai tay cầm trái vú sữa, vừa vo tròn vừa bóp nhẹ, khi trái vừa khẻ nứt thì kê miệng vào hút. Một dòng sữa sền sệt tuôn vào, ngọt cả tim gan phèo phổi, thế mới thú .

          Những năm khó khăn, đồng lương khiêm tốn, cứ đến mùa cây cho quả cả nhà mừng lắm .  Mỗi sáng hái chừng ba, bốn chục quả bán cũng được bảy, tám ngàn,  có khi hơn chục ngàn góp vào tiền chợ .  Cây với người, có quá nhiều kỷ niệm .  Nhớ có lần, cách đây cũng đã ba mấy năm .  Vào một buổi sáng, đang chuyện trò với mấy người bạn, chợt thấy ông-hàng-xóm-khó-tính tay xách rựa, chẳng hỏi ai,  xăm xăm đi thẳng ra sau vườn .  Thấy lạ, mình đi theo hỏi, ông định làm gì vậy ?  Ông ta đáp gọn lỏn, đốn cây vú sữa .  Đốn cây vú sữa ? Tại sao lại đốn ? À, lá rụng bay sang dơ quá, phải đốn thôi .  Lời qua tiếng lại một lúc, ông ta nhất quyết đốn cho bằng được .  Chẳng nói chẳng rằng, Người Kia chạy thẳng vào bếp, rút  một cây rựa phát dài non mét rưỡi, ra đứng đối diện với ông-hàng-xóm-khó-tính rồi dõng dạc : “  Tôi thách ông đó, ông mà đốn cây vú sữa thì tôi cũng đốn rụng cặp giò ông luôn, đứa nào nói gian làm con chó !”  Mẹ cha ôi ! Tôi không tin vào mắt mình nữa .  Bình thường Người Kia vốn dịu dàng, nhỏ nhẹ, chẳng bao giờ lớn tiếng hơn thiệt với ai nửa lời, thế mà giờ đây chắc là bức xúc lắm, giận  kẻ ngang ngược kia lắm, trước mắt tôi Người Kia cứ như một nữ tướng sắp xuất trận,   dáng vẻ oai phong lẫm liệt, đứng dạng chân, hai tay chống trên cán rựa dài, mặt hầm hầm nhìn người đối diện .  Thấy bộ dạng hung dữ, gương mặt  đằng đằng sát khí của đối phương, ông-hàng-xóm-khó-tính đang hùng hùng hổ hổ bỗng trở nên nhủn như con chi chi, lầm lũi cắp rựa ra về .  Đến lúc đó, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm .


        Buổi chiều, tôi nói, sao hồi sáng em làm gì ghê dữ vây ?  Người Kia cười .  Mình hiền quá cũng không được anh à, hiền quá dễ bị người ta ăn hiếp .  Đôi khi cũng phải biết xù lông nhím một chút để tự bảo vệ chứ .  Lới nói nghe chí lý .  Mà nè, nếu hồi sáng ổng cứ đốn thì em có dám chém không ?  Dại gì chém, chém rồi di tù sao .  Lại cười .  Thế đó, một kỷ niệm khó quên .  Cây và người gắn bó quá đổi thân thiết .  Đi đâu xa là nhớ về góc vườn nhà, nhớ về cây vú sữa .  Bây giờ, cây còn đâu …

vú sữa tím

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Nha Trang mùa thu - Đam mê và nuối tiếc

Hoàn toàn không phải tôi đã trót đam mê để rồi nuối tiếc - chỉ tiếc rằng trong một khoảng thời gian rất ngắn ở Nha trang tôi chửa thỏa hết niềm đam mê của mình.
Tôi thèm mốt chút không khí hội hè , một chút gió máy cùng các chiến hữu khắp nơi từ Hà nội -Hải phòng - Sài gòn . Mấy giải vô địch quốc gia cờ tướng cá nhân và đồng đội mấy năm liền ở khoảng cách khá xa , nhìn Trung_cadan -6789 - themgaidep ...  đưa tin nóng hổi , sôi động tư phòng thi đấu  , nhưng các giải diễn ra vào những khoảng thời gian mà tôi không thể thu xếp để sát cánh cùng các đồng đội nên cũng hơi ...ức chế.

Năm nay , giải được tổ chức tại Nha trang , không thể đi nhiều ngày , đăn đo một chút ,dẹp bỏ mọi thứ lăn tăn sang bên , tôi quyết định lên đường - Khoảng cách gần 200km , 2 cái đèo , đi về trong ngày , mệt , nhưng kệ - ta cứ đi .

Tìm được một bạn đồng hành , một đồng nghiệp , yêu cờ - còn gì bằng , 2 người cùng đi . Từ 3h sáng ngày chủ nhật tôi đã thực dây sớm - hành trang lên đường chỉ bộ đồ mặc trong người và 1 chiếc máy ảnh , thế là đủ , 3h25 chúng tôi xuất phát trực chỉ hướng Đà lạt , sương mù dày đặc hơn tiêng đồng hồ sau mới quả khỏi đèo Dran đến Đà lạt , trời vẫn còn mờ mờ , se lạnh- chúng tôi tiếp tục đổ con đèo thứ hai Khánh Lê -Khánh Vĩnh . cách TP Đà lạt chừng 30km , trời đã sáng hẳn , đương mới mở khoảng 5 năm nhưng khá xấu , tuy vậy khung cảnh khá đẹp , chúng tôi dừng lại một chút để chụp vài tấm ảnh .




7h30 tôi đã tới Diên Khánh , gọi điện đánh thức Trung-Cadan và 6789 dậy , quả thật hắn còn ngủ ,6789 thì không bắt máy , sau tôi mới biết điện thoại hắn để trong túi quần nhưng quần thì không mặc trong người .

30 phút sau , vừa đi vừa hỏi đường , người dân Nha Trang rất nhiệt tình , chúng tôi đến ngay khách sạn Quốc tế , nơi đang tổ chức thi đâu và cũng là nơi Trung_cadan ,6789 và đồng bọn đang ở đó. Trung chạy xuống đón chúng tôi , vai đeo xách , tay cầm cái ...bị.
(Thì ra là cái xách đựng laptop và cái bị đựng máy ảnh)
Quen nhau cả 8 năm nay , từ lúc kết nghĩa huynh đệ trên CXQ , đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nhưng dương như chúng tôi đã gặp nhau từ lâu lắm rồi .Tranh thủ ghé vào một quán ăn ven đường lót dạ sau đó ghé vào một quán cafe , toàn chuyện cờ với quạt đang diễn ra , "anh ạ làm lãnh đội phải đanh đá " - tội là gì ngon này , nó đánh đá nổi tiếng nhất trên thanglongkydao.com rồi còn gì :D.

Cafe xong , Trung la làng lên vì cái bị đâu mất tiêu , hóa ra để quên bên quán ăn , chay qua lại bên ấy - vẫn còn " Người Nha trang lành thật anh ạ , ở ngoài em nò nó đi vào bộ phim kinh điển " cuốn theo chiều gió rồi anh ạ" :))

Trung dẫn tôi lên hội trường đang diễn ra cáctrận thi đấu , phía trước sảnh là HLV Trần Viết Bảo đang ngôi suy tư một mình , tôi và Trung ngồi nói chuyện với anh một lúc thì 6789 từ trong hội trường  bước ra - 6789 , một mỹ nam tử của thanglongkydao.com , làn da ngâm ngâm , rắn rỏi - đôi mắt hơi  ...gian gian , có lẽ phụ nữ yêu cái ánh mắt của hắn sao ấy nên nghe giang hồ đòn đại hắn rất đào hoa.
...và 6789( Đinh Tuấn Anh)

 Chúng tôi vào phòng thi đấu , ban đầu cuong_dk bảo tôi răng , anh cứ xưng là lãnh đội Lâm đồng đi để trọng tài cho bước qua cửa nhưng tôi không làm thê vì đã có  hai  anh chàng đẹp trai trung_cadan va 6789 bảo kê rồi. Trung và 6789 tiếp tục tường thuật trực tiếp diễn biến các trận đấu lên thanglongkydao. Tôi đi mội vòng , lặng lẽ đứng sau lưng Nguyễn Huy Tùng xem em thi đâu thế nào -chắc chắn Tùng không hề hay biết sư có mặt của tôi vì đang tập trung cao độ để đối phó với nước mã của đối phương đang chiếu tướng, liếc mắt sang bàn Trang tơ , Trang nhoẻn miệng cười và nhìn anh mắt của Trang - tôi nghĩ Trang đang thắng thế , và ván đó Trang thắng Phan Tri Châu - Tuấn Alex ngồi cạnh bàn Trang và nhìn tôi , nháy mắt 1 phát hàm ý bào rằng em đang gác anh 52-34 trong trần cầu Fanrasy ban tối ấy :D ( chỉ tiếc là thời gian quá ngắn nên tôi không có dịp nói chuyện với Tuấn và Tùng). Sau đó tồi ngồi vào khu vục tác nghiệp của thanglongkydao cùng Trung.

Trung_cadan và Congaco_H1R5 


Lúc này tôi mới thấy việc đưa hình ảnh và các thông tin nong hổi lên diễn đàn cực như thế nào mà chỉ  có đam mê mới làm được , công việc vô cùng vất vả. Khán phòng chật chội ,người đông đúc , ngột ngạt - để đưa được tin bài nhanh chóng , Trung dùng máy anh chụp lại biên bản của các kỳ thủ và xem từ màn ảnh nhỏ xíu ấy , vừa xem vừa dịch biên bản tuy viết bằng tiếng Việt nhưng chữ của đa phần các kỳ thủ giống chữ Hàn , chữ Nhật vậy .
Ngồi trong phòng thi đấu khoảng chừng tiếng , tôi và Trung ra ngoài , cùng uống cafe và trò chuyện với với anh Bảo , HLV đội tuyển Hà nội...

Nhìn anh , tôi không nghĩ anh đã 63 với 3 cháu nội , anh khá trẻ so với tuổi của mình , nói chuyện cực duyên  . Anh đi nhiều và đọc nhiều  , trải nghiệm nhiều nên kiến thức khá rộng , nói chuyện thu hút người dối diện . Kết nhất cái câu mà anh tường thuật lại "hai chị em mình không nên ghen với nhau mà phải  đoàn kết với nhau để ghen với chúng nó " - không nhịn được cười. Có lẽ anh duyên quá nên mới có chuyện hai chị em đoàn kết để cùng ghen với chúng nó :)).
Học trò của anh thì đấu nhưng  trông anh không hề có vẽ sốt ruột lo lắng ,trông đứng trông ngồi hay là phải vào trong xem chúng nó đánh đấm  thế nào - anh rất điềm tĩnh .



Một lát sau Đặng Hữu Trang  (dangtrang90) và Cao Phương Thanh thi đấu xong và cùng đi ra .
Phải nói đây là cặp đôi đẹp nhất làng cờ Việt Nam hiện nay , tài sắc vẹn toàn .
Nàng : Đương kim vô địch Quốc gia
Chàng : Sinh viên vừa tốt nghiệp đại học , đã từng  đánh giải A1 toàn quốc , phải nói Trang là một kỳ thủ có trình độ thuộc hàng bậc nhất trong các kỳ thủ với tấm bằng đại học trong tay , còn về kỳ nghệ thì đố thằng sinh viên nào đánh thắng được chú em này .
cả hai đều  bẽn lẽn , ít nói :)) vì phần nói bị hai ông anh trung_cadan và 6789 giành nói hết trơn rồi ....

Trò chuyện được một lúc , chúng tôi vào lại phòng thi đấu để chụp vài tấm ảnh lưu niệm, bỗng nghe tiếng cãi vã ầm ĩ - Ra là do ức chế với cách làm việc của trọng tài , không cho lãnh đội  vào phòng xem gà nhà thi đấu nên một lãnh đội của một đội tuyển phía Nam to tiếng với trọng tại ...
Lúc này đã quá 11h , chỉ còn lác đác vài bàn còn thì đấu . Chúng tôi chụp ảnh và đi ăn trưa , có lời mới đi uống cùng anh Bảo nhưng tôi đã bận đi cùng hai chiến hữu Trung_cadan và 6789 cùng cặp đôi Trang_Thanh.

Kết thúc vòng đấu thứ ba , lúc này đã hơn 12h  , Trung_cadan , 6789 và cặp Trang Thanh cùng vơi tôi và anh Bạch ( bạn đồng hành của tôi) kéo nhau ra một quán hải sản tươi sống trên đường Trần Phú - Trung và 6789 chấm chỉ hàng loạt con đang bơi trong hồ  để nhà hàng làm ngay- một két  Sài gòn xanh chai lùn được gọi ra , nhưng chừng đó chả thấm gì với 6789 nên phải thêm một chai rượu nữa :D .
Chuyện trò rôm rả , pháo nổ tưng bừng dù nhà nước đã cấm :)) , xung quanh chuyện trọng tài , BTC giải và những chuyện xung quanh cờ với quạt. Cả Trung và 6789 đều có những ý tưởng táo bạo và những mong muốn cho sự phát triển của làng cờ .
Tôi đã thể hiện mình là một ... lực sĩ cử tạ có đẳng cấp khi nâng lên nâng xuống liên tục :))- nhưng chừng đó cũng đủ tê tê rồi :D.
 Ngồi một lúc thì có sự góp mặt của Thái - thành viên BCH của Hội cờ Khánh Hòa với những câu chuyện về làng cờ KH.

14 h , sau khi chia tay Thái, chúng tôi kéo nhau ra bờ biển - Trung -Trang-Thanh đi trên 1 chiếc taxi còn 6789  đi cùng tôi và anh Bạch ,vướng một ngã ba đèn đỏ nên mất dấu xe của Trung ,làm phải chạy lên chạy xuống mấy lần trên đường Trần Phú mới gặp lại Trung .

Gọi  mấy chiếc ghế nằm  trên bờ biển chúng tôi ngả lưng ngắm biển , 6789 và anh Bạch còn đủ sức làm thêm vài lon  , còn Trung làm một giấc ngon lành- dáng nằm của hắn quả là khó tả , tôi chỉ ghi lại vài tấm hình ,nhưng thôi , không đưa lên kẻo lại bảo ỷ làm anh cứ "dìm hàng" em út :)).

Trong lúc nói chuyện cùng 6789 , tôi cũng không quên làm một paparazzi chính hiệu khi  thấy nhưng bóng hồng với bikini trên biển :)).
Chuyện đâu lắm thế trên trời dưởi biển , về cờ , về cuộc sống , chuyện đời ...thoáng chút đã hết 2 tiếng đồng hồ, lần đâu gặp nhau mà sao chúng tôi hạp nhau đến thế.
16h chúng tôi chia tay bắt chặt tay Trung , hẹn ngày gặp lại. 6789 đưa tôi ra tận xe tôi ôm siết chặt hắn , thằng đệ đáng yêu - sẽ có lúc huynh đệ mình lại gặp nhau .
Lúc này tôi vẫn chưa về và quay lạch KS Quốc tế ...

Đoàn tp HCM cũng ngay tại khách sạn này , tất nhiên trong đó phải có ldtk -Quốc tế đại sư Trần Chánh Tâm  , bạn bè thân thiết thường gọi y là lão lẩu dê - không hiểu sao năm nay ldtk mấy vòng đầu kết quả không như ý , lúc sang vào phòng thi đấu , đảo mắt khắp phòng nhưng chả thấy y đâu . Không tiện đi lại lăng xăng tìm kiếm nên đành để gặp sau. Dạo vào SG năm kia  , Tâm đã chở tôi đi nguyên một ngày dọc ngang khắp Sài Gòn , mới đó đã hơn hai năm , giờ mới có dịp gặp lại.
Gọi mãi - không rõ tính trạng điện thoại có giống 6789 hay không , nhưng cuối cùng thì nhận được liện lạc - thì ra y đang ngủ . Hai năm không làm Tâm thay đổi bảo nhiêu , vẫn béo tròn và nói chuyện dễ thương như ngày nào , chỉ có có ... cờ thấp đi một chút (lại dìm hàng thằng em một phát :)) ) .
3 anh em rủ nhau ngồi quán cafe , cù rủ y là một tí nhưng với lý do giữ gìn sức khỏe để cho các vòng đấu sắp tới nên anh em chúng tồi chỉ đi ăn bún chả  .



17h 15 , chia tay Tâm chúng tôi mới bắt đầu quay về Đơn dương .
Cơn bão Gaemi làm cho nhiều ngày qua mưa liên tục , may sao ngày chúng tôi đi trời vừa tạnh cho dù dự báo thời tiết ngày này mưa to gió lớn . Khi xe lên đèo, lúc này trời mua rất lớn , hết mưa thì sương mù dày đặc không thấy đường nên xe phải nhích từng  cm , gần 5 tiếng đồng hồ mới về tới nhà , người rã rời vào tắm phát , bật ngay laptop lên xem chúng nó dìm hàng mình thế nào trên thanglongkydao.com.
Đọc đến comments của redtn2002- người bạn quen từ thời chơi cờ trên CXQ mà tôi thường ghẹo "gang thép Thái Nguyên - chất lượng Trung quốc ", năm nay Red cũng đánh cho đoàn Thái Nguyên.
Thời gian ngắn quá nên tôi chả nhớ được vì mãi tán chuyện- Lần sinh nhật vừa rồi tôi , bất ngờ tôi nhận được điện thoại chúc mừng của Red , hẹn lúc nào tôi ra Hà nội chơi thì Red sẽ từ Thái  Nguyên xuống ..., vậy mà bây giờ cờ hội gặp nhau rõ ràng đến như thế mà chúng tôi lại không gặp được nhau . Điều này làm tôi vô cùng áy náy, chả biết bao giờ tôi mới gặp Red.
Một ngày chủ nhật hoàn toàn nhưng không hoàn hảo- tôi đã tận dụng hết khoảng thời giàn có được của nhưng chuyến đi vẫn để lại cho tôi nhiều tiếc nuối , giá như tôi có thể đi được dăm ba ngày thì có thế đi hết trọn niềm đam mê của mình .
Biết rằng ngày này cô em gái Huyenmapu xinh tười từ Hà nội sẽ vào nhưng tôi rời Nha trang lúc chiều thì đến tối Huyền mới tối , tiếc thật nhưng biết làm sao ?
Thôi đành vậy....

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Ngày cuối cùng của mùa câu

Mới đó mà đã xong 3 tháng hè , cu Gôn vẫn còn nuối tiếc với cần với cá nhưng đã quyết định hôm nay là ngày cuối cùng của mùa câu năm nay , để chuẩn bị cho năm học mới.

Sang nay hai cha con quyết định chỉ câu khoảng 3 tiếng rồi về gác cần , nhưng thực sự chỉ có hơn 2 tiếng đã về.
Cả đập rộng lớn thế nhưng chỉ có hai người , kể cũng hơi buồn , không còn đông vui nhôn nhịp như những ngày trước , có lẽ do ảnh hưởng của đợt nắng nóng kéo dài .

Gôn sáng nay chỉ dùng một cần máy , ba dùng một cần tay dài 6,3m vì nước gần bờ khá cạn với lại chủ định câu giải trí một chút nên đem theo rất ít mồi để khỏi mê rồi ngồi dai  , nhưng ngày cuốiGôn đã kịp lập kỷ lục mới khi trong khoảng thời gian ngăn đó , Gôn đã kịp quay lên bờ 5 em khá to . 9h15 hai cha con cuốn cần ra về .

Hẹn mùa câu năm sau, cho dù trong vài tuần tới , sau khi đổ xuống vài cơn mưa lớn , mọi người sẽ lũ lượt vác cần lên đập - chắc cu Gôn nhìn theo không khỏi nuối tiếc sao mùa hè ngắn thế.

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Lai đi câu VIII : Con cá sẩy là con cá to (!)

Trời trở gió , dân câu gặp trời này thì dù chuẩn bị kỹ lưỡng lên kế hoạch từ trước , đa phần bỏ cuộc  , trừ một số ít vẫn đi chờ thời , chờ những đoạn lặng gió để quăng cần .
Cách đây vài ngày , trời cũng gió như thế nhưng hay không bằng hên , hôm ấy trúng đậm . Tự tin thế nên  sang nay ba và Gôn vẫn tiến ra ngư trường .

Dạo này thay đổi chiến thuật , không thèm bắt cả con sát bờ nữa , trang bị cần dài , cần máy bắt cá lớn ,nói là lớn thế chứ ở đập Đa nhim , cá vài lạng được xem là lớn rồi . Chơi kiểu này thì lâu lâu mới giật phát nhưng sướng tay, sáng nay ba được 4 em cỡ hơn bàn tay , Gôn thì vẫn ...nhăn nhó chờ thời trong sự sốt ruột cùng cực , lâu lâu lại cáu lên vì gió thổi văng cần . Bỗng lút phao , Gôn giật mạnh và cáu lên  vì dường như bị vướng gai , nhưng không , đầu cần quỵt mạnh xuống , trúng cá lớn rồi , vữa dẫn vào bờ , Gôn vừa la sung sướng , con cá trôi nổi lên khỏi mặt nước , áng chừng 2 kg vì to cũng bằng bắp vế , dặn Gôn từ từ , đừng nôn nóng - nhưng vì sợ sẩy mất  nên Gôn chơi tay đôi với nó , non kinh nghiệm nên phực 1 phát , con cá chạy mất - Gôn tiếc ngẩn tiếc ngơ - Đúng là cá sẩy là cá to - Càu nhàu , càm ram , nuối tiếc , các bạn câu bên cạnh cũng tiếc cho Gôn- trời xấu cá chậm ăn , mấy khi trúng cá lớn ..., , sau khi ba và các bạn câu xung quanh hướng dẫn Gôn xử lý tình huống gặp cá lớn , Gôn tiếc rẻ : " Vì còn mới 11 tuổi " - mọi người đều cười thông cảm ...  Sáng nay Gôn ra về trắng tay nhưng cũng có đước cảm giác sung sướng 1 đoạn khi kéo được cá lớn từ xa vào gần tời bờ ...

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Lại đi câu VII : Tía con nhà Gôn ra ngư trường

Sáng nay , tía -con nhà Gôn lại tiếp tục vác cần đi câu .
Khác chút là chuẩn bị xuất phát thì tự dưng chị RM (chị họ của Gôn) lấy máy bấm vài phát . Có lẽ vị vậy nên hôm nay đen cực , le que vài con cá khoảng chừng 0,5 kg , dăm ba lần có cảm giác sướng tay - May là tình hình chung cho toàn làng câu , ai cũng cuốn cần về sớm.
Chuẩn bị xuất phát , sau khi đã làm một đĩa cơm gà
Gôn tranh thủ "tạo dáng"
Nhin ra dân câu ...chuyên nghiệp

Với 2 chiếc mũ lát mua tần Sài gòn , nhưng mạt mũi vẫn đen thui
Gôn xách đếnmột  thùng mồi vỗ béo cho cá