Tuần này nghỉ lên tục ba ngày vì được thêm hai ngày lễ, trên đập đông vui nhộn nhịp , cá thì ít nhưng người rất đông , xe máy dàn hàng ngang trước cổng đập.
Như đã hứa , ba tậu cho anh Gôn một chiếc cần máy để ra dáng một cần thủ có "đẳng cấp" , anh Gôn tha hồ "chém gió " với mẹ.
Của anh Gôn đấy , oách chưa ! |
Gôn quăng câu , chỉ thấy nước văng tung tóe , dây câu rối ben , thấy ai đang dùng cân máy là Gôn lon ton lại hỏi "chú ơi , sao cần của con nó rối thế này ?" . Ai cũng cười. Nguyên một buổi sáng Gôn chỉ câu được 2 con chép nhỏ xíu nhưng bằng cần tay. Bức lắm vì cần máy nhìn hoành tráng thế nhưng sao lại vô dụng.
Lúc tậu cho Gôn chiếc cần này , ba bảo bí mật nhé , đừng cho mẹ biết đây. Nhưng Gôn đang sướng trong người nên chả giấu được gì .
Gôn hỏi mẹ : " Mẹ có dám bỏ ra 360 000 đồng để mua cho con cái cân máy không ?"
Tất nhiên là mẹ trợn mắt quát ngay : "Cái gì ? khi không bỏ ra chừng đó cho con mua cần hả ? Mẹ có nghe nhầm không đấy ?"
Gôn cười hì hì :" Thì con hỏi thử mẹ vây thôi chứ có gì đâu , nhưng mà ba là sẵn sàng mua cho con đó "
Mẹ liếc nhìn ba đầy ngờ vực...
Tối , trời mưa to , mối bay đầy , hai cha con bật đèn trước sân bắt mối , món này chuyên trị đủ các loại cá , được một bị chừng trăm con. Về lý thuyết , 1 con mối câu được một con cá rồ phi , sang mai thể nào cũng được vài kg cá chứ chẳng chơi.
Sáng nay (30-4) , trên đập vẫn đông đúc như ngày hôm trước . Gôn vẫn tay cầm một túi gồm ba ổ bánh mì và một bịch cơm cháy , tay kia cầm chiếc cần máy đầy kiêu hãnh.
Vẫn quăng cái ầm cho nước tung tóe làm cho lũ cá hoảng sợ , vẫn rối cước , đi tong hết cuôn dây cước . Thở dài ngao ngán , Gôn dùng cần tay ngồi câu mà trong lòng rất hậm hực.
Sáng nay đen đủi thế nào , có lẽ do tơ tưởng chiếc cần máy với những con cá to đùng vì đã từng thấy ba dùng cần máy câu được con cá chim 3,2 kg - nhưng đó là câu hồ dịch vụ thì nó khác , cho nên Gôn chả được con nào . Bực mình hơn nữa khi ba ngồi bên cạnh cứ tì tì mà giật - 1 con , 2 con , ...tới 20 chục con rồi nhưng Gôn vẫn chưa màn ăn được gì.
Ba động viên , con phải kiên nhẫn , đi câu là rèn luyện tính kiên nhẫn mà .
Thoạt đầu Gôn trả lời :" Con được học một bài học quí giá về sự kiên nhẫn hôm qua ba kẻ trên đường về rồi " , đó cũng là chuyên câu kéo của ba hơn 20 năm về trước.
Càng về sau , Gôn càng tỏ ra ức chế nên bắt đầu quậy phá nên bị ba mắng cho mấy mắng. ba bảo thôi ta về dù chưa hết buổi sáng . Gôn nhất quyết không về vì không cam chịu cảnh trắng tay .
Trời sắp mưa nên dù không được gì nên Gôn cũng đảnh phải về .
Vừa đi Gôn vừa nói :"Nhất định là ba không nói với mẹ là con không câu được con nào rồi nhăn nhó nhé , con cá trê và con cá chép to nhất ba cứ nói với mẹ là con con câu nghen - không thì quê lắm , mẹ thế nào cũng trêu ghẹo suốt ngày "
Thôi được , nhưng phải thế nào chứ ? Vừa đi Gôn vừa suy nghĩ , để ra vẻ Gôn câu được cá trê thì tất nhiên Gôn phải ăn con cá trê , theo cam kết để được ba mua cho cái cần .
Về nhà tắm rửa xong xuôi , Gôn lây một cọng tre chuốt nhọn , xiên qua mình con cá trê và nướng trên bếp than của mẹ . Mẹ to ra vô cùng ngạc nhiên ...
À , thì con này con câu được con phải ăn chứ , vừa nói Gôn vừa chấm nước mắm và ăn , vừa khen ngon ...nhưng chả biết có ngon thật không .
Nhưng Gôn vẫn không tránh được sự trêu ghẹo của mẹ , vì biết Gôn xưa nay chả bao giờ ưa món cá nược ngọt , nhưng bữa nay vừa ăn vừa khen ngon , chả qua là vì để được chiếc cần máy , Gôn chấp nhận ăn cá câu được bằng cần máy.
Ba chỉ ngồi nhâm nhi ly cafe và tủm tỉm cười .