Sư huynh tôi , tôi thường gọi thế vì chúng tôi là đồng nghiệp - đồng môn vả lại bác ấy già hơn tôi chẵn chục .
Một buổi sáng nọ , không rõ đi đứng thế nào thế nào mà sư huynh tôi bị một chiếc xe tải phang thẳng vào người , may mà chiếc Yamaha của anh ấy không sao cả , chỉ có người thì bất tỉnh nhơn sự và được đưa thẳng vào bệnh viện Huyện , hóa ra tài xế xe tải lại là đức lang quân của một nữ đồng nghiệp , tôi đoán già đoán non không rõ họ có ân oán thế nào (!).
Phụ trách ca này là Bác sĩ N , bs cho chụp phim và chẩn đoán là gãy chân trái , gãy chân thì tất nhiên phải băng bột rồi , băng bột từ bàn chân đến tận bẹn , hai chân còn lại tất nhiên là không phải băng bột vì chúng không gãy . Bác sĩ N nói như đinh đóng cột rằng "đi khắp Việt Nam thì cái chân này phải băng bột thôi " , ừ gãy thì phải băng bột đó là chuyện tất yếu rồi
Chiều hôm ấy , mưa to gió lớn nhưng tôi cũng đôi áo mưa xuống thăm sư huynh , tôi xót xa cho sư huynh lắm , nhưng xót xa cho tôi cũng không ít , tình huynh đệ , nghĩa đồng môn - dù bận rôn đến cỡ nào tôi cũng phải giúp huynh một phần công việc đang dang dỡ dù thân tôi ốm yếu còm nhom mà công việc thì không có ngày chủ nhật.
Vài ngày sau , sư huynh tôi lên Đà lạt , chẩn đoán chân không gãy , sư huynh không tin nên vào tận Sài gòn , và chân cũng không gãy , người ta cho tháo băng ngay . Tôi thở phào nhẹ nhỏm , chỉ bị thương chút phần mềm thôi , vài tuần là khỏi .
Thế mới hiểu tại sao , con bé Tú kia 26 điểm thi vào Y khoa mà không đỗ , để cho mấy anh lèm nhèm cử tuyển , tại chức , chuyên tu Y khoa nên cái chân không gãy biến thành cái chân gãy , băng bột trắng toát.
Năm nào tôi cũng phải đóng BHYT cả khối tiền chứ tôi ứ có vào mấy cái lò sát sinh ấy , không thì có ngày teo oan mạng , cảm cúm lèm nhèm thì tự làm bác sĩ ra tiệm thuốc tây kê toa , nặng thì vào thẳng Sài gòn cho nó an toàn .
Đã có lần , một cô nọ đẻ không được một thời gian khá dài vì bị đau ruột thừa mà người ta cắt nhầm mất 1 buồng trứng vì bị cho là u nang . Mấy vị BS vùng Huyện vỗ tay khen nhau vì phát hiện sớm bệnh ...
Và có một chuyện mà giờ tôi mới hiểu , một cô nọ có chồng bị trĩ , phải đi cắt búi trĩ, cô ấy nhất quyết xông vào phòng mổ , bác sĩ tất nhiên không cho vào rồi , cô ấy khóc vì lo sợ . Mình nghĩ chuyện nhỏ như con thỏ ,có gì mà phải lo với sợ nhỉ ? hóa ra là "trung tâm vui chơi giải trí " và "khu vệ sinh " nằm gần nhau , bác sĩ mà cắt nhầm thì bỏ mẹ , tàn đời mất !!!.
Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010
Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010
Dran , mùa mưa lũ
Ở xứ này , chuyện mưa dầm dai dẳng cũng rất đỗi bình thường , năm nào chả mưa dầm . Nhưng những năm trước tôi chả quan tâm mưa liên tục trong bao nhiêu ngày , có khi còn mong mưa to , xả đập lớn để được nghỉ ở nhà 1 , 2 ngày cho khỏe cái thân .
Năm nay thì khác , mưa dầm dề dai dẳng , tôi đếm từng ngày , từng ngày xem bao giờ mới hết mưa .
Như vậy hôm nay đã là 4 ngày 4 đêm rồi , mưa gần như không lúc nào dứt , có chăng là khoảng 1 -2 tiếng đồng hồ còn lất phất vài hat nho nhỏ , nhưng sau đó lài tiếp tục mưa dầm mưa dề đấn bải hoải , bài hoài .
Đêm nằm nghe mưa mà bực mình , khó ngủ - tất nhiên rồi , đang làm nhà mà mưa kiểu này bảo sao không bực ? Sáng nay , vẫn mưa- không làm gì nên cầm máy chay vòng vòng làm vài tấm cho thư giãn .
Trên thành cầu , người ta đứng nhìn nước , một số đem theo vợt , từ thành cầu thọc xuống mặt nước trông chờ vài chú cá mè , cá trắm bị vỡ bong bóng khi bị tống từ đập ra khỏi cửa khổ và ngửa bụng trôi trên mặt nước . Chờ hoài xem có vớt được chú cá nào không để chụp 1 phát nhưng không thấy .
Năm nay thì khác , mưa dầm dề dai dẳng , tôi đếm từng ngày , từng ngày xem bao giờ mới hết mưa .
Như vậy hôm nay đã là 4 ngày 4 đêm rồi , mưa gần như không lúc nào dứt , có chăng là khoảng 1 -2 tiếng đồng hồ còn lất phất vài hat nho nhỏ , nhưng sau đó lài tiếp tục mưa dầm mưa dề đấn bải hoải , bài hoài .
Đêm nằm nghe mưa mà bực mình , khó ngủ - tất nhiên rồi , đang làm nhà mà mưa kiểu này bảo sao không bực ? Sáng nay , vẫn mưa- không làm gì nên cầm máy chay vòng vòng làm vài tấm cho thư giãn .
Đập Đa nhim đang xả lũ , 500m3/s - ảnh chụp từ chùa Giác Nguyên nhìn qua , khoảng 800m
Sông Đa nhim nước đục và chảy xiết , tháng 11-1994 , vì sự cố kỹ thuật - người ta bất ngờ xả lũ lên đến 2500m3/s . nước ngập lên gần đến mặt cầu , 2 bên đường , nước tràn qua , xô đổ nhà cửa , có những chiếc nhà gỗ trồi lềnh bênh như chiếc hộp quẹt - năm ấy , nhiêu khu dân cư bị cô lập trong lũ lụt Trên thành cầu , người ta đứng nhìn nước , một số đem theo vợt , từ thành cầu thọc xuống mặt nước trông chờ vài chú cá mè , cá trắm bị vỡ bong bóng khi bị tống từ đập ra khỏi cửa khổ và ngửa bụng trôi trên mặt nước . Chờ hoài xem có vớt được chú cá nào không để chụp 1 phát nhưng không thấy .
Nhưng người ta vẫn đứng đông đen đông đỏ trên mặt cầu
Đường vào thị trấn Dran đã thành như thế này , còn nhiều chỗ khác kinh dị hơn thế này nhiều , cách đây 10 năm , khi tôi đi từ Dran sang Đức Trong(36km) , chỉ cần 40 phút là đến nơi , cá biệt có lần chỉ cầ n30 phút ,(từ 6h35 đến 7h5 ) khi đó có chở một người ngồi phía sau , cô ấy thề là sẽ không bao ngồi trên xe cho tôi chở đi nữa ....
Bây giờ để cũng từ đây sang đó , cách đây 2 tuần tôi đã mất 115 phút để hoàn thành quảng đường này .
Không hiểu sao , con đường này đã được thi công sửaa chửa nhưng gần 3 năm vẫn chưa xong , có Trời mới biết được vì sao .
................................................................................................................................................................
Bây giờ trời đã tạnh mưa , nhưng ...biết ra sao ngày mai.
Tạm thời học sinh câp 1 được nghỉ buổi chiều , cu Gôn nằm trong số đó và đang thích chí với chuyện mưa .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)