Dã quỳ có tên khoa học là Tithonia diversifolia , thuộc họ cúc , có nguồn gốc từ Trung Mỹ , thế nhưng ở Tây nguyên có rất nhiều , nghe đâu từ thời Pháp thuộc .
Mặc dù nguồn gốc xa xôi thế , nhưng khi nó có rất nhiều ở Tây Nguyên thì nó cũng có sự tích , truyền thuyết về loài hoa này . Đại loại là cùng từ tình yêu -hờn ghen - giết - chết - biến thành loài hoa (!) , để mang màu sắc Tây nguyên thì trong sự tích về loài hoa này và tên nhân vật cũng rất Tây nguyên(K'lang-H'limh -La rihn)
Tôi cũng không quan tâm gì lắm tới truyền thuyết và nguồn gốc hòa dã quỳ , chỉ biết rằng khi hoa quỳ nở rộ , vàng rực nhưng con đường thì lúc ấy , trời Đơn dương đã ngừng mưa , thời tiết se lạnh, dễ chịu , những con đường đầy hoa , rất đẹp .
Mùa này , hâu như con đường nào cũng rực một màu vàng của dã quỳ (còn gọc là cúc quỳ) . Nhưng tôi chọn con đường quen thuộc của những năm con đi học , ngày nào cũng đi qua để chụp lại để gọi lại những ký ức ngày xa xưa .
|
Những năm còn đi học cấp III , ngôi trường cũ kỹ ,
nằm trên ngọn đồi , lúc đi học cũng như tan trường
chúng tôi thương hỏi nhau : đi đường trường hay đường dốc"
Nếu không có gì gấp rút , chúng tôi nhởn nhơ trên con đường này ,
vừa đi vừa tán hươu tán vượn |
|
Phía bên trái , có 1 con dốc đi đường tắt , mùa mưa toàn đất dỏ và sình lầy
Nhưng điều đó chả cò gì đáng ngại , 4 con dốc đứng lên núi lấy
củi chưa có vần đề gì huống chi 1 con dốc chừng 300 m
Đi "đường trường " mất gần 2 km - nhưng nhơn nhơ đi rất thú ,
những ngày gần Tết , hai bên đường một màu vàng rực
|
|
Phía bên trái là ngôi trường của chúng tôi học , giờ không còn dấu tích .
Năm 1989 , trường dời về phố , không còn cảnh thơ mộng ngày xưa ,
hết tiết học lại lao ra đồi thông
Giờ thể dục , học chạy bền , thầy cho chúng tôi ra chạy trên con đường này ,
ngày ấy xe cộ rất hiếm , đường vắng tha hồ chạy , chúng tôi cắm đầu chạy
cách xa trường phải 2-3 km và trốn đi chơi luôn ,đến tiết sau thì có đủ thứ
lý do để bào chữa cho việc trốn học |
|
Bây giờ nhìn lại con đường , lại nhớ tới những ngày còn đi học
Màu vàng của dã quỳ khiến nhiều nguời con của Đơn dương
khi đã đi xa nhưng luôn nhớ về quê nhà |
|
Có ai biết , sư vô cảm hay ..ngu dốt ... bây giờ hai bên đường là nới tập
kết rác của toàn thị trấn , ruồi nhặng và mùi rác ....
|
|
|
Cho dù , từ đây , nhìn về phíaxa xa , đập Đa nhim hiện ra |
|
vần còn đó cái thơ mộng , dân dã và bình yên ... |
|
Nhưng khi đứng đây , đưa máy ảnh lên ... phải nín thở vì rác ,
tôi không dám chụp rác vì lảm hỏng hết cả hình ảnh , nhưng nó là như thế |
|
Bao quanh ngôi trường cũ là cả một đồi thông , sạch sẽ , mát mẻ ,
những dịp lễ , chúng tôi cắm trại quanh trường nhưng vẫn không kém phần
vui nhộn háo hức , vì vẫn đang hòa lẫn cùng thiên nhiên , nhưng đồi thông ngày
đó ,,, cũng lại là sự vô cảm , thực dụng , nó đã biến mất , chỉ con lại dăm ba cây
thông già cằn cỗi . Thay vào đó là quán café ... |
|
Và những vườn café ....
Tôi ra trường chùng 2-3 năm , khoảng năm 1987-1988 ,
khi quay lại thì đồi thông đã biến mất , thay vào đó là vườn cà chua ,
và nay là ca fé - tiếc cho đồi thông ngày xưa đã bị tàn phá không thương tiếc |
|
Đang nói về dã quỳ , tự dưng lan man quá xa ....... |